Tôí nay chunǵ ta ngôì xuôńg , nhâṕ một ngụm nước trà và dọc một bài thơ của Trần Trung Đạo .
Buổi âý con đi chăn̉g hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dâú sơn khê
Mười năm tóc Mẹ maù tang trắng
Trăńg cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nôỉ buồn
Bên đời gió tạt vơí mưa tuôn
Con đi goṕ gió nghìn phương lại
Đôt́ lửa cho đời tan khoí sương
Tiêńg Mẹ nghe như tiêńg nghẹn ngào
Tiêńg Người hay chỉ tiêńg chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vơí
Biết đêń bao giờ trông thâý nhau
Đừng khóc Mẹ ơi haỹ ranǵ chờ
Ngậm nguì con sẽ dâú trong thơ
Đau thương con viết vaò trong lá
Hơi ấm con tìm trong giâć mơ
Nhâć chiêć phone lên bỗng lặng ngươì
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đôỉ thơì gian được
Đổi cả thiên thu tiêńg Mẹ cươì