Đứa Con Đầu Lòng

Hôm nay tôi muốn chia xẻ một vài kinh nghiệm hồi bắt đầu có đứa con gái đầu lòng cho những cặp trẻ vừa có . Là một người bố thương con, muốn cho con đủ mọi thứ và huấn luyện con trở thành một người thật tốt, thật giỏi, tôi đi đọc đủ mọi bài về cách nuôi con từ khi sinh ra đời. Thiệt ra trong internet, cả tỷ cách nuôi con, huấn luyện con từ bé. Tôi đi mua cho con gái đủ thứ đồ chơi, cả những thứ để mở mang trí tuệ, cho nó nghe nhạc Mozart cho baby, không thiếu một thứ gì. Cho tới một ngày, bé mới được 3 tuổi hơn, tôi bắt đầu mua computer games cho bé chơi, bé rất thích games của Disney, và đồng thời xen vào những games toán, bé cũng thích, nhưng không thích lắm. Một tối, bé không làm đúng tôi bực mình và to tiếng, bé chạy vội vào phòng khóc sướt mướt, tôi chợt nghĩ ra mình quá ác và đi vội vào phòng xin lỗi bé và ôm bé vào lòng, cái trời cho tụi con nít là dễ làm lành và dễ vui, bé ôm tôi và cười khúc khích ngay. Tôi ra ngoài computer, vất mấy cái CD games của học hành vào sọt rác. Con nít được đẻ ra để học sự vui vẻ, sự đùa dỡn, sự yêu thương của bố mẹ, những việc rèn luyện con về sự học ở trường thì tới tuổi nó sẽ được học, việc gì mà mình phải hấp tấp cho nó khổ sở, ngày xưa tôi bé, tôi nào phải học hành gì, tối ngày ra đường chơi với bạn bè cùng tuổi.
Có một cái tôi nghĩ là làm cho đời sống bây giờ nó tốt hơn là từ nhỏ đã cho nó ra đường, ra công viên hằng ngày để hít thở không khí trong lành, và expose với những vi trùng để nó có một sự phản kháng mạnh mẽ và quen thuộc, con tôi không bao giờ bị bệnh tật vớ vẩn trong khi anh em họ nó cứ bị khó thở vì bị nhốt trong nhà, không mở cửa sổ vì sợ bị “trúng gió”.
Từ khi biết ngồi và ăn uống, tôi cho bé đi Hometown buffet để được ăn đủ loại đồ ăn khác nhau, ngay cả hột vịt lộn. Bây giờ nó lớn lên, nó ăn đủ loại đồ ăn của những chủng tộc khác nhau nên nó dễ hòa đồng với bạn bè khắp mọi chủng tộc.
Ngồi nghĩ lại, đứa con đầu tiên ai cũng lo, và lo quá trớn, nhiều thứ không cần thiết. Đứa bé đẻ ra chỉ cần hai bố mẹ thương nhau và thương nó để cho nó nghe những tiếng cười vang, những tiếng ò ơ, dí dầu, nó đâu cần nhạc Mozart, nó đâu cần những phiếm đàn A,B,C,D. Tôi vứt hết PC games mà con bé và thằng nhóc vẫn học A, cái quan trọng là con người hai đứa rất vui, vẫn có tính tốt, caring, good sense of humor, tự tin, và vẫn thông minh như ai, tôi không cần nó học nhảy để nó phải học khổ sở.
Có một điều tôi biết chắc là mấy đứa bé không cần biết bố mẹ có tiền hay không, có nhà hay không, tụi nó chỉ biết ăn, cười khi vui, khóc khi bị đau hoặc bực mình, và sung sướng khi được bố mẹ ôm ấp và thương yêu nó. Cái rèn luyện hay nhất là trong những bữa ăn tối, mọi người đều có mặt đùa dỡn với nhau. Khi tụi nó lớn lên, vẫn như vậy nhưng nó sẽ nói chuyện trường một cách người lớn hơn, và những sự đùa dỡn sẽ có sarcasm trong đó LOL. Nhung cách này, mình sẽ biết con mình tâm trạng như thế nào trong trường với bạn bè và thầy giáo.
Tôi rất mừng con lớn sẽ hết high school năm tới và thằng nhóc sẽ lên lớp 10. Hai đứa bé được sống đời sống của con nít, vui chơi, yêu thương, cười đùa trong sự innocent (hồn nhiên). Bây giờ khi lên đại học, sự tự tin, con người khỏe mạnh, hiểu biết từ gia đình và tính quan tâm tới người khác sẽ giúp nó thành công trong đường đời.

mom_be Be_1 Be_2 Mom_Be Mom_Be Be2 Be3 be mom_dad_be

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *