Hồi tao còn ở Việt Nam bạn bè thường nói văn dốt, vũ nát là đặc quyền của thằng Tuấn. Tới nay sống ở xứ người cái đặc quyền ấy lại càng được phát huy hơn. Bởi thế nên dù rất muốn tham gia cùng tụi mày nhưng chẳng biết nói gì, cứ “lúng ba, lúng búng như chó ngậm cứt “… Ơn trời, hôm trước thằng Xíu gởi cho tao vài cái link.. tao mò mẫn trong ấy , chợt thấy có bài thơ của Nguyễn Bính cũng lý thú nên trộm phép các anh cho em được gởi lên đây, mong rằng “mua vui cũng được một vài trống canh…”
ĐÊM MƯA ĐẤT KHÁCH
Nguyễn Bính
Một thân lận đận nơi trời xa
nằm nghe mưa rơi trên mái nhà
gió bắt vào thu đầy tiếng lá
đời tàn mộng đẹp tiếc xuân qua
Long đong mưa nhỏ gieo từng hạt
ẳng lặng không nao một giọng gà
chờ nửa vầng trăng, trăng chẳng lại
đêm dài đằng đẵng, đêm bao la…
Cũng may cho những người lưu lạc
càng khỏi trông trăng đỡ nhớ nhà
Mấy tháng chưa nguôi sầu hận cũ
nằm đây chăn chiếu của người ta
đĩa đèn chết đuối thân hồ hải
Chương Tử đi rồi, lẻ Bá Nha
Khá thương nghìn dặm thân làm khách
nằm đọc Liêu Trai bạn với ma
run run song ngỏ bàn tay lạnh
phảng phất giường đen dải áo là…
Bữa mộng ân tình say đến sáng
bài thơ tâm sự nghĩ không ra
chuyến đò thân thế đưa toàn hận
bãi cát phù sinh đổi tháp ngà
Đổi thay gớm mặt người thiên hạ
ấm lạnh thương cho gái nõn nà
đất khách Mai Sinh cười phụ bạc
đêm dài Hàn Tín mộng vinh hoa
Ở đã không đành, đi cũng dở
thân này há ngại chuyện xông pha ?
sàng đầu kim tận từ hôm ấy
tráng sỹ vô nhan cực lắm mà
“Thời lai đồ điếu thành công dị
sự khứ anh hùng ẩm hận đa…”
Hỡi ơi trời đất vô cùng rộng
nào biết tìm đâu một mái nhà
có như mắt Tịch xanh mà uổng
đất khách cùng đường ta khóc ta
Mưa mãi ,mưa hoài mưa không dứt
đêm dài đằng đẵng ,đêm bao la….
Thưa chư vị quân tử,
Bài thơ hay quá, hay thế mà bảo là ” Lời quê…” thế nào được! Mấy cha nội thi sĩ ngày xưa mục hạ vô nhân còn cứ ra cái điều khiêm nhượng. Thơ văn bây giờ thuộc loại xa xí phẩm lâu lâu đứng xa nhìn 1 tí cho đỡ thèm thôi. Cơm áo gạo tiền thê tử rượt cho mà tóe khói.
Mày ở xứ cao bồi vừa cưỡi ngựa vừa làm thơ tao thấy cũng hay đấy.
X 2009-11-03 @ 15:42
Thằng Tuấn đâu ra mà thơ thẩn kinh hồn . Tao thấy càng già, con người càng có vẻ muốn trở lại quá khứ, văn thơ và thỉnh thoảng một chút triết lý .
Cám ơn mày,
luân 2009-11-05 @ 07:42
một bài thơ buồn thể hiện với tâm trạng của người post. Nhưng than thở được ích gì, thích nghi và vượt qua hoàn cảnh nội tại mới hay. Chúc cho người post sớm tìm được niềm vui nơi miền đất xa sao cho “mưa mãi, mưa hoài mưa không dứt/đêm dài thưởng nguyệt cùng với ai…”. Cheer! 2009-11-08 @ 07:03